VÔ ƠN
TRẦM THIÊN THU
Chúa Giê-su đến một ngôi làng nọ
Có mười người phong hủi đón gặp Ngài
Họ kêu lớn: “Xin Thầy thương chúng tôi!”
Chúa bảo họ đi trình diện tư tế
Đang khi đi, họ được sạch tất cả
Có một người liền quay lại tạ ơn
Chín người kia khoái chí chạy về luôn
Thói vô ơn nguy hiểm như đại dịch
Người trở lại tạ ơn, thật là tuyệt!
Mà người đó là dân Sa-ma-ri
Còn tín nhân như những kẻ mộng du
Xin đủ thứ, được rồi thì quên hết
Ai ban ơn, chuyện đó chẳng cần biết
Mình được ơn là hạnh phúc lắm rồi
Sau dịch bệnh, mình thoát nên vui cười
Nhưng chẳng biết dâng lời tạ ơn Chúa!
Cả mười người đều được sạch tất cả
Chỉ một người ngoại giáo tạ ơn sao?
Còn lại chín người kia ở nơi nào?
Sao không thấy trở lại tôn vinh Chúa?
Lời nhắc nhở của Chúa nghe “chói” quá!
Chính lòng tin cứu chữa người ngoại kia
Triều Đại Chúa đang ở giữa chúng ta
Tưởng mình khôn nghĩa là mình hóa dại!
Nhận xét góp ý