BÉ MỌN – KHÔN NGOAN.
Lm. Gioan Vũ Xuân Nghị
Thứ Ba, Tuần I Mùa Vọng. Lc 10, 21 – 24
Chúa Giêsu dâng lời tạ ơn “Vì Thiên Chúa không mạc khải mầu nhiệm nước trời cho những người khôn ngoan, thông thái, nhưng là cho người bé mọn”. Chắc hẳn Ngài không đề cập đến chuyện “thấp bé nhẹ cân” thể lý, hoặc khôn ngoan theo nghĩa hiểu biết kiến thức, học hành uyên thâm.
Người bé mọn, là “những người nghèo của Thiên Chúa”, tin vào Chúa Giêsu, có thể chẳng có địa vị trong xã hội hoặc tôn giáo “thấp cổ bé họng”, khiêm tốn, nhìn nhận quyền năng của Thiên Chúa, không nhỏ mọn, vênh vang tự đắc. Dù là bác học như Newton, ông vẫn lần hạt, đọc kinh.
Khôn ngoan – hiền triết, theo nghĩa, là những người kiêu căng, tự phụ, thiếu khiêm tốn, cho rằng mình biết hết mọi sự, phủ nhận quyền năng của Thiên Chúa, cố tình khước từ tình yêu của Ngài. Chính lòng kiêu căng, tự đắc đã khiến lòng họ ra chai đá nặng nề, không còn nhận ra mạc khải của Thiên Chúa.
Xin cho con luôn là người “bé mọn, nghèo hèn”, trong vòng tay yêu thương của Thiên Chúa, để con hiểu mầu nhiệm cứu độ, mà Ngài muốn mạc khải cho con. Amen.
Nhận xét góp ý