“CÒN MẤY ĐỨA CON NHÀ CON ĐÂU?”
PM. Cao Huy Hoàng
CHIỀU 21/1 KẾT THÚC NĂM ÂM LỊCH NHÂM DẦN
Lễ Tất niên: Is 63,7-9; 1Cr 1,3-9; Lc 17,11-19
“Người ấy đến sấp mình dưới chân Chúa Giêsu và tạ ơn Người”.
Chúa Giê-su chữa lành cho mười người phung hủi. Chỉ có một người lương dân trở lại để tôn vinh Chúa. Chúa Giê-su nói: “Còn chín người kia đâu, sao không thấy trở lại tôn vinh Chúa?”
Ngày cuối năm, lời Chúa đang nhắc nhở chúng ta về bổn phận tôn vinh và Tạ ơn Chúa, vì một năm qua, Chúa đã ban cho chúng ta biết bao là ơn lành, ơn phần hồn, ơn phần xác.
Chín người phung hủi kia, hẳn phải biết rõ rằng: nhờ ơn Chúa chữa lành, mới được sạch, chứ không phải tự nhiên. Nhưng, tại sao không trở lại tạ ơn Chúa? Có câu trả lời linh tinh, mà nghe có lý: khi bị phung cùi, họ mất tất cả, bây giờ, họ được tất cả và họ tranh thủ hưởng thụ tất cả, để bù trừ những ngày mất trắng!
Còn chúng ta? Có phải lúc nghèo đói thì van vái, lúc có của thì phung phí, thừa mứa? Có phải lúc bệnh đau thì khóc lóc cầu khẩn, khi khoẻ mạnh thì lo chuyện danh lợi dục trần gian? Hoá ra, vì mê muội trần gian mà chúng ta vô ơn với Chúa. Kìa, một lương dân trở lại tôn vinh Chúa, có làm xốn xang bao cõi lòng của những người mang danh Ki-tô hữu chúng ta không? Lẽ nào, con cái của Chúa mà lại vô ơn với Chúa đến như vậy?
Một số bạn trẻ thấy ông bà cha mẹ mình siêng năng sốt sắng kinh lễ, thì cho là chuyện lạc hậu, vớ vẫn…Họ không biết rằng nỗi buồn sâu thẳm nhất của các cha mẹ là chuyện các con chỉ “lo làm, lo ăn, lo chơi” mà không nhớ đến Chúa. Có người mẹ nói với các con trong bữa cơm chiều 30 tết: “Chiều nay Mẹ đọc kinh thương xót lúc 3 giờ. Mẹ cảm ơn Chúa vì những ơn lành của Chúa xuống cho nhà mình. Và bỗng dưng, mẹ nghe như có lời nhắn gửi: “Còn mấy đứa con của nhà con đâu?!”
Lạy Chúa, xin cho các gia đình khiêm nhượng nhận ra biết bao ơn lành của Chúa, và luôn sống tâm tình tạ ơn Chúa. Amen.
Nhận xét góp ý