Chữ CHƠI
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Lc 5:27-32 ≈ Mt 9:9-13; Mc 2:13-17]
Chữ CHƠI – bốn mẫu tự thôi
Đánh vần không khó, “chờ ơi chơi” liền
Chữ CHƠI mà lại rất phiền
Chơi vui thì tốt, bình yên tâm hồn
Chơi bời thì thật đáng buồn
Mùa Chay thì đáng trách hơn nhiều lần
Chữ CHƠI có lúc đáng khen
Chơi không phân biệt, thân quen mọi người
Thấy ai cũng sẵn sàng chơi
Người lành, người xấu, vẫn người như ta
Tội nhân chưa hẳn xấu xa
Biết đâu họ bước trước vô Nước Trời
Còn mình hóa kẻ chơi vơi
Bởi vì ảo tưởng nên đời thê lương
Lê-vi tội lỗi rõ ràng
Nhưng khi Chúa gọi thì ông theo liền
Dù đang thu thuế, gom tiền
Mà ông bỏ hết, đứng lên theo Ngài
Kinh sư, Biệt Phái lạc loài
Kêu ca trách móc người này, người kia
Trách môn đệ Đức Giê-su
Ngồi ăn với kẻ thói hư rõ ràng
Nhưng Ngài đáp lại họ rằng:
“Người khỏe không cần thầy thuốc chữa đâu
Những người ốm, những kẻ đau
Mới cần thầy thuốc cứu mau, chữa liền
Tôi không đến gọi chính nhân
Gọi người tội lỗi ăn năn tội mình”
Đừng chơi theo kiểu yêu tinh
Mà hãy chân thành chơi cách Chúa khuyên
Chay là phá bỏ gông cùm
Không đe dọa, chớ có làm hại ai
Giúp người chịu cảnh đắng cay
Lầm lũi tháng ngày vì sống khó khăn
Nhường cho người có miếng ăn
Không còn đói, bớt lo toan đời này
Mở lòng, mở cả đôi tay
Thương người bị nhục, xót ai ưu phiền [*]
[*] Is 58:9b-10.
Nhận xét góp ý