CHẾCH BÓNG
TRẦM THIÊN THU
Vầng trăng khuya chếch bóng
Lặn sâu phía trời tây
Mà năm cô khờ dại
Ngơ ngẩn buồn đứng đây
Trăng lên rồi trăng xuống
Theo thiên luật muôn đời
Có người khổ, người sướng
Chẳng ai biết Ý Trời
Trăng lên cho nước lớn
Trăng xuống cho nước ròng
Có khi lòng sông cạn
Lòng biển vẫn mênh mông
Đèn có dầu thì sáng
Cạn dầu, đèn tắt ngay
Đức tin phải sống động
Như đèn luôn dầu đầy
Đời khôn hay đời dại
Do mình chọn lựa thôi
Cũng là phận nhi nữ
Khôn – dại chỉ một đời
Năm cô khôn ý thức
Nên trữ dầu cho mình
Năm cô dại ỷ lại
Nên đời sống bấp bênh
Nước đến chân mới nhảy
Không thể nào kịp đâu
Nhìn vầng trăng chếch bóng
Năm cô dại khổ đau
Nhận xét góp ý