LẮC THỜI GIAN
TRẦM THIÊN THU
Không ai nhìn thấy thời gian
Nhưng thời gian vẫn lặng thầm đong đưa
Miệt mài từ sáng tới trưa
Từ trưa tới tối cho vừa vào đêm
Con người thao thức nhớ – quên
Ưu tư ngày tháng giữa miền trần gian
Con người bận rộn lo toan
Băn khoăn nhiều nỗi, trở trăn nhiều điều
Tuổi xuân đã khuất từ lâu
Nhìn đàn trẻ nhỏ thấy nhiều ước mơ
Trẻ em nô nức reo hò
Lòng vui chộn rộn bước chân tới trường
Thời gian lắc dọc lắc ngang
Con người khắc khoải đời thường ngược xuôi
Đong đưa thời khắc nhẹ trôi
Mà lòng lại nặng nỗi đời nhân gian
Mùa Thu tháng Chín đến gần
Là lời nhắc nhở cuối năm, cuối đời
Trăm năm khép lại khóc – cười
Cầu xin Thiên Chúa thương loài phàm nhân
Nhận xét góp ý