VIỆC PHẢI LÀM CHO SÁNG DANH CHÚA
PM. Cao Huy Hoàng
https://www.youtube.com/watch?v=bC7L6NfhaUE
12/11 THỨ BA TUẦN 32 THƯỜNG NIÊN.
Tt 2,1-8.11-14; Lc 17,7-10.
“Chúng tôi là đầy tớ vô dụng: vì chúng tôi đã làm điều chúng tôi phải làm”
Cuộc đời mỗi người là một chuỗi hồng ân lớn lao và quý giá: hồng ân sự sống, hồng ân đức tin, hồng ân quan phòng, hồng ân cứu chuộc, và hồng ân phục sinh. Những người sắp đi qua cuộc đời này đều có thể cảm nghiệm sâu sắc về vô vàn hồng ân ấy. Và những người đang bước đi trên chính cuộc đời mình, cũng sẽ nhận ra mình đang được sống và sống được, được vui và vui được là nhờ ơn Chúa, chứ chẳng phải tài sức gì của riêng mình.
Đó phải là xác tín vững chắc của người tin vào Thiên Chúa. Và nhờ xác tín ấy, họ làm bất cứ điều gì cũng với ý tạ ơn Chúa, chứ không bao giờ làm việc mà đòi Thiên Chúa phải trả công.
Có nhiều người cảm thấy xấu hổ khi có ai đó cảm ơn rằng: “Xin Chúa trả công vô cùng cho kẻ làm phước cho chúng tôi”, xấu hổ vì trong lòng họ, việc làm ơn cho ai, là việc mà họ làm để tạ ơn Chúa, chứ nào dám đòi Chúa phải trả công nữa đâu.
Vâng, được lãnh nhận để trao ban, để cho đi, chứ chẳng phải để cất giữ; dùng của Chúa ban làm lợi cho người thì đẹp ý Chúa.
Ước gì, khi làm việc lành phúc đức, khi góp công của xây dựng giáo hội, khi tham gia các việc trong hội đoàn, trong giáo xứ, thì các gia đình luôn nhớ rằng: đó là “việc con phải làm để tạ ơn Chúa, và tuyệt đối không làm để Chúa phải tạ ơn con”
Ước gì không có ai làm việc mình thích làm để yêu cầu giáo hội phải tuyên dương, tưởng lệ, phải cảm ơn xứng đáng, phải xếp loại đại ân nhân. Chúng ta không bao giờ là ân nhân của Thiên Chúa. Chính Chúa, mới là vị đại ân nhân của chúng ta.
Cúi xin Chúa sáng soi, cho chúng con đặng biết “việc phải làm” cho sáng danh Chúa và mưu ích cho các linh hồn. Xin đừng để chúng con “làm việc thích làm” cho sáng danh chúng con, mà chẳng lợi ích gì cho chúng con và cho ai cả. Amen.
Nhận xét góp ý