CHUYỆN MỘT NGƯỜI NGHÈO
Dưới chân núi có một người mới chết
Trên sạp còn nửa con cá lăn tiêu
Nửa củ khoai sùng, nửa chén cơm thiu
Và một nửa cuộc đời chia tay vội
Có người nói “thằng cha nầy chết đói
Mấy tháng liền bịnh một đống nằm queo
Chẳng có cái ăn, chỉ có cái nghèo
Mà một chuỗi Kính Mừng không biết mỏi”
Thời trai tráng cũng vì no vì đói
Ruộng rẫy núi rừng lao nhọc tả tơi
Hơi tận sức cùng – chấp nhận bỏ rơi
Vào chân núi tìm một nơi tịnh niệm
Nắng sớm mai trong như lời kinh nguyện
Rất hồn nhiên không một chút than van
Chiều tím nhạt – lòng tín thác hân hoan
Kính Mừng Mẹ niềm vui luôn luôn mới
Tôi không tin người nghèo nầy chết đói
Mới hôm kia anh ăn Bánh Trường Sinh
Đôi tay chắp mà giọt mắt lung linh
Tạ ơn Chúa- cảm ơn Bà Dì Phước
Chưa ai biết nghèo, giàu, mất, được
Giữa trần gian tối sáng vẫn chen nhau
Cho tôi xin ơn trí hiểu nhiệm mầu
Và tình yêu dành cho người bất hạnh
Tôi tin người đang về nơi thiêng thánh
Cõi vĩnh hằng, ai có chắc hơn ai?
Tất cả giống nhau, cũng một bia đài
Nhưng có chắc chung một niềm vinh phúc
Người nghèo ơi, mấy lời xin kính chúc
Anh trường sinh vì ăn Bánh Trường Sinh
Anh không chết nhưng biến đổi chính mình
Kinh Kính Mừng cho anh địa chỉ mới
PM. Cao Huy Hoàng
2005
Cảm ơn anh caohuyhoang, bài thơ nhiều cảm xúc quá!
Đúng là “chưa ai biết giàu, nghèo, mất, được…và tình yêu dành cho người bất hạnh”. Chung quanh chúng ta vẫn còn quá nhiều cảnh huống như bài thơ anh diễn tả.
Ước gì trong tháng Mân Côi này, chúng ta biết yêu mến Mẹ Maria nhiều hơn, dù chỉ là một
“chút tình thơ, con đến bên tòa Mẹ,
Dâng hoa đời kết bằng những hy sinh…”,
một Kinh Kính mừng, hay một ý nguyện cầu vội vã khi đang tất bật vì cuộc mưu sinh.
Nhớ nhau trong lời cầu nguyện mỗi ngày.
Kính mến!