BÁNH ÍT MÀ THỪA
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Mt 14:13-21 ≈ Mc 6:30-44; Lc 9:10-17; Ga 6:1-15]
Thấy người ta, Chúa chạnh lòng
Họ tìm gặp Chúa cầu mong sự lành
Ngài thương chữa mọi bệnh tình
Bệnh nhân nào cũng được lành bệnh ngay
Chiều buông, hoang vắng nơi này
Môn đệ xin Thầy giải tán người ta
Để vào làng mạc mà mua
Phần ăn bữa tối để no cõi lòng
Thế nhưng Ngài lại bảo rằng:
“Họ không cần phải lòng vòng đi đâu
Anh em cho họ ăn mau
Đó là trách nhiệm thương yêu con người”
Họ thưa: “Đây cá có hai
Với năm cái bánh nhỏ nhoi, đáng gì!”
Nhưng Ngài bảo họ đừng lo
Cứ đem lại, bảo người ta cùng ngồi
Rồi Ngài ngước mắt lên trời
Tay cầm bánh, cá, dâng lời tạ ơn
Mọi người, ai nấy đều ăn
No nê cái bụng, lại còn phần dư
Lạ lùng những mẩu bánh thừa
Đầy mười hai giỏ, diệu kỳ biết bao!
Số người lúc đó rất nhiều
Năm ngàn ông khỏe, chứ đâu ít gì
Trẻ con cùng với đàn bà
Không hề tính đến, cũng chưa tính vào
Tính chung chắc hẳn rất nhiều
Chục ngàn tất cả chứ nào ít chi
Hôm nay đọc lại chuyện xưa
Mới hay Chúa vẫn lo cho đủ đầy
Khi cần Ngài vẫn ra tay
Đủ sống hằng ngày, chẳng đói khát chi
Thấy mình còn thiếu thốn gì
Chẳng qua là bởi chưa vừa lòng tham
Nhận xét góp ý