LÊN THIÊN ĐÀNG
Ngày xưa, một bác nông dân ngoan đạo qua đời. Bác đến trước cổng Trời. Một lãnh chúa rất giàu, chết cùng một lúc với bác, cùng đến cổng Trời lúc bác đến. Thánh Phêrô mang chìa khóa đến mở cửa đón ông ta vào.
Hình như Thánh Phêrô không thấy bác nông dân nên đóng sập cửa lại. Đứng bên ngoài, bác nông dân nghe rất rõ tiếng đàn hát đón chào lãnh chúa lên trời. Cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Thánh Phêrô trở ra, mở cửa Trời cho bác nông dân vào. Bác tưởng là cũng sẽ có đàn hát đón chào. Nhưng bốn bề lặng ngắt. Dĩ nhiên cuộc tiếp đón thân mật, các thiên thần ra đón bác, nhưng không có đàn hát. Bác nông dân hỏi Thánh Phêrô tại sao người ta không đàn hát đón bác như đón vị lãnh chúa. Bác thấy hình như ở trên Trời cũng bất công như ở trần gian.
Thánh Phêrô bèn trả lời: “Không phải đâu, chúng tôi quý bác như bất cứ một người nào khác. Bác sẽ được hưởng thú vui trên trời này như vị lãnh chúa giàu có kia. Nhưng bác phải hiểu là những nông dân như bác thì ngày nào cũng có người lên Trời. Nhưng lãnh chúa giàu có thì hàng trăm năm mới có một người.”
Bác nông dân lắc đầu rồi cúi đầu u sầu!
KÉN CHỒNG
Hò ớ… Thân gái mười hai bến nước, đò thì nhiều mà hổng dám bước sang ngang, lỡ trật gánh giữa đàng lại phải lo kiếm người tài đức. Nhưng thấy bèo trôi theo nước, em lại e phai lạt mảnh má hồng…
Em muốn lấy anh kiến trúc làm chồng, nhưng sợ ảnh người hay kẻ vạch.
Em muốn lấy anh khí tượng thuỷ văn rành mạch, nhưng người đâu toàn tính chuyện mây mưa.
Em muốn lấy anh đầu bếp dễ ưa, nhưng rầu ảnh hay đòi nếm trước.
Em muốn lấy anh thuế vụ nhà nước, ngặt ảnh hay đòi xuống đòi lên.
Em hổng chê anh bán vé số nghèo hèn, nhưng sợ ảnh hay cào hay bóc.
Em muốn làm vợ anh uốn tóc, nhưng ngán bị đè cổ đè đầu.
Em tính chọn kho bạc làm dâu, nhưng sợ ảnh hay săm soi thiệt giả.
Em muốn lấy anh làm đồ nhựa cho khá, nhưng người đâu đổ tháo tùm lum.
Em muốn lấy anh điện lực nhà cửa sáng trưng, nhưng ngại ảnh hay giật, cắt nửa chừng bất tử.
Em muốn lấy anh luật sư lịch sự, nhưng chán đàn ông nhiều tiếng nhiều điều.
Em muốn lấy anh làm gạch men đáng yêu, nhưng sợ ảnh chê: “Xê ra, mít!” (Ceramic).
Em muốn lấy anh bán thuốc trừ sâu thanh lịch, nhưng ghét ảnh hay dặn dò bảo đảm cách ly.
Em muốn lấy anh cấp thuỷ có uy, nhưng hổng ưa hay đào hay bới.
Em muốn chàng ca sĩ hỏi cưới, mà ớn người khi giáng khi thăng.
Em muốn lấy anh nha sĩ siêng năng, nhưng e không lúc răng long đầu bạc.
Em muốn lấy anh nhà báo cho chắc, nhưng chán ảnh cái gì cũng đem mổ xẻ trọi trơn.
Hò ớ… Nghĩ đi nghĩ lại em thấy tủi hờn.
Em đâu có hay kén chọn mà sao vẫn cô đơn một mình?!
(lượm)
Nhận xét góp ý