TÌM VỀ CÕI XA
TRẦM THIÊN THU
Như chim xoải cánh bay hoài
Rã rời cánh mỏi ngày dài đêm thâu
Hoàng hôn ru khúc nhạc chiều
Âm thanh khoan nhặt cung nào vang ngân?
Lang thang một kiếp nhân gian
Đi về phía có mộ phần bụi tro
Đó là điểm hẹn ngàn xưa
Mặc dù chẳng có ai chờ mong đâu
Biển đời vỗ sóng khổ đau
Trời mưa như cũng chia sầu nhân gian
Chính Ngài tạo tác nên con
Từ phần đất sét làm nên con người
Cho sinh sống ở trên đời
Rồi cũng chính Ngài dẫn tới bụi tro [1]
Kiếp người một thoáng mau qua
Xin nương tay để an hòa tháng năm
Trước khi phải gặp tử thần
Ra đi không hẹn người thân, bạn bè,… [2]
Hoàng hôn dạo khúc tình ca
Như ru nhân thế và ru chính mình
Cầu xin Thiên Chúa thương tình
Tha thứ, chúc lành cho kiếp phàm nhân
[1] G 10:9 – “Ngài đã tạo ra con bằng đất sét, rồi lại đưa con trở về cát bụi.”
[2] G 10:20-22 – “Ngày đời con, nào có được bao nhiêu! Xin Ngài nương tay, để con được đôi phần thanh thỏa, trước khi con ra đi, không hẹn ngày trở lại, đi về nơi tăm tối, dưới bóng tử thần, nơi tăm tối, mịt mù, hỗn độn, nơi ánh sáng và bóng tối cũng như nhau.”
Nhận xét góp ý