CÚ ĐÁ VÀO DARWIN
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ TheCatholicThing.org)
Làm thế nào mà các sinh vật của thế giới này – tạm thời chúng ta giới hạn cuộc điều tra ở hành tinh trái đất – lại tồn tại, trong chiều kích thời gian?
Hãy cẩn thận! Có những đảng viên mới ở xung quanh bạn. Những người theo chủ nghĩa Tân Darwin là nhóm đầu tiên mà tôi muốn bạn lưu ý, vì họ đã lây lan “khoa học ổn định.” Phía sau họ là chính Darwin và tất cả những người theo phái Tân Newton của ông ta. Có những người theo tân chủ nghĩa kinh nghiệm và tân chủ nghĩa duy lý hợp thành đoàn tàu của Newton: những người lính bộ binh của Sir Francis Bacon và René Descartes. Và những người theo chủ nghĩa duy danh Neo’d trước đó.
Đối với bất kỳ ai muốn duy trì liên minh với Thiên Chúa, dù chỉ ở mức độ chấp nhận sự hiện hữu của Ngài, vấn đề là bảo vệ sự thật. Aristotle đã làm điều này, trong các luận thuyết sinh học trong số các công trình ít được nghiên cứu nhất của ông ở các trường đại học và phòng thí nghiệm. Ông ấy ngạc nhiên rằng những người tiền nhiệm của ông đã không nắm bắt được thực tế về thuyết mục đích.
Vũ trụ – bao gồm các bộ phận của vũ trụ, các bộ phận của động vật và những thứ nhỏ hơn nhiều, hành xử theo cách thể hiện mục đích. Đây là quy luật trong vũ trụ chúng ta đang sống, bất cứ nơi nào chúng ta khám phá. Ngay cả “quả đầu” (acorn) cũng biết nó đang làm gì, khi nó trở thành cây. Nếu nó bị con heo ăn, mục đích của nó sẽ trở thành bên ngoài, nhưng con heo biết nó đang làm gì.
Hãy tưởng tượng rằng bất kỳ sinh vật nào cũng là không có mục đích, là giả định mạnh mẽ. Đó là thể hiện sự thô tục một cách tùy tiện, bằng cách áp đặt các mục đích bên ngoài của một người lên đó.
Quay trở lại Darwin, hãy tưởng tượng rằng các cơ chế bao quanh chúng ta ở mọi phía và cuối cùng chúng tự phát minh ra. Vì ngay cả Darwin cũng không thể thoát khỏi thuyết mục đích, mặc dù quan niệm của ông về nó rất khô khan.
Descartes đã phân biệt tinh thần với vật chất, để dành chỗ cho ý thức, tự do, Thượng đế, v.v… Ông ấy đã chiến đấu với hành động hậu vệ thay mặt cho Dòng Tên; điều đó đã không diễn ra tốt đẹp. Những người theo phái Tân Descartes đã từ bỏ chế độ chuyên chế siêu hình một cách vội vã khó coi. Đối với một thuyết mới, bất kỳ thuyết nào, bản chất là một cỗ máy, hoạt động một cách ngẫu nhiên, cho đến khi trạng thái vô trật tự phá hủy nó. Bất kỳ quan điểm nào khác đều bị từ chối, như một chiếc mũ cũ rích.
Sau Descartes và Bacon, thế giới là một cỗ máy thuần túy, một cỗ máy chỉ được sửa chữa bằng các phụ tùng thay thế. Mỗi khi cố gắng đưa Thánh Ý Chúa vào đó, thì ở đâu đó lại có những người theo thuyết mới đang chờ để hạ gục chúng ta.
Trong Lịch Sử Động Vật và các tác phẩm sinh học khác của mình, Aristotle đã tiến hành một cách trơ trẽn một thế giới trong sự thách thức trước của giáo điều Darwin. Một sinh vật là sự thống nhất của vật chất và hình thức. Nó tồn tại vì một mục đích, có thể không được biết đến, nhưng thường là rõ ràng. Sinh vật càng đơn giản càng dễ đoán – đúng hay sai.
Giống như Plato và các triết gia Hy Lạp khác, Aristotle không có bằng đại học, cũng không phải là nhà sinh vật học được ủy thác. Thật vậy, các công trình sinh học của ông ngày nay bị mọi người bỏ qua, ngoại trừ những người lập dị kỳ quặc. Thậm chí ông ta không coi mình là một khoa học gia, mà là một người quan sát mọi thứ theo thói quen. Ông ta không có thiết bị, vì vậy ông ta phụ thuộc vào các giác quan của mình – chẳng hạn như thị giác. Có lẽ ông ấy cần mắt kính.
Ông ta cũng có một cú đá vào Darwin. Nhưng trước tiên, ông ta lùng sục các tác phẩm của Darwin, để tìm dấu hiệu của bất cứ điều gì ông ta đã bỏ lỡ. Ông ấy sẽ không hài lòng với những suy luận máy móc. Ông ta đã cho thấy ông có thể cáu kỉnh như thế nào với những người Hy Lạp thờ ơ với những điều cơ bản của thiên nhiên. Thật vậy, ông ấy còn hơi bực mình với Plato trong việc gán thực tế cho các hình thức không thể tin nổi.
Các bộ phận của một con vật là những hình thức phụ thuộc lẫn nhau, thể hiện một vở kịch nhỏ về các hành động có mục đích. Chúng ta biết điều này về các sinh vật bởi vì chính chúng ta là những sinh vật. Có những mối quan hệ bên trong phức tạp đến khó tin, và bên ngoài chúng ta vượt qua những gì có thể nhìn thấy. Chúng ta có thể chịu ảnh hưởng người khác, nhưng bên trong chúng ta là “cái tôi” riêng biệt. Chúng ta sinh ra, lớn lên, suy thoái, và chết đi. Chỉ trong cái chết, chúng ta mới hoàn toàn biến đổi thành một cơ thể. Cho đến lúc đó, chúng ta là một thể-xác-và-linh-hồn.
Để hiểu một sinh vật, ví dụ một sinh vật như độc giả của tôi, chúng ta phải giải quyết cả hai. Bất kỳ nỗ lực nào để giải thích cơ thể, chỉ bằng vật chất, là một sự trình bày sai. Những gì đúng với độc giả của tôi thì cũng đúng với một con giun.
Darwin đã không sử dụng, hoặc thậm chí không thích từ ngữ “tiến hóa.” Nhưng thông qua Herbert Spencer, nó đã bán được hàng hóa của ông ta. Darwin chỉ có thể bán chọn lọc tự nhiên, nhưng nó có thị trường phụ của nó. Nó tiếp tục được hồi sinh, và sẽ như vậy, bởi vì nó đáp ứng nhu cầu của con người về những câu chuyện “chỉ thế thôi.” Phỏng tạo qua cách chọn lọc tự nhiên sẽ bổ sung thêm bất kỳ câu chuyện nào, và có thể được điều chỉnh hoặc loại bỏ – nếu thuận tiện.
Nhưng đó là một câu chuyện có thể thay đổi, không đầu không cuối. Mọi nỗ lực “khoa học” để giải thích sự sống bắt đầu như thế nào đã sụp đổ, và sẽ sụp đổ. Tương tự, “nguồn gốc của các loài” thậm chí KHÔNG THỂ CUNG CẤP CHO SỰ BIẾN ĐỔI CỦA LOÀI NÀY THÀNH LOÀI KHÁC. Chúng ta không thể đi sâu vào bản chất của sự tồn tại, ngay cả khi chúng ta thoát khỏi những ngụy biện duy vật của mình và nhìn các sinh vật một cách toàn diện.
Khoa học, hoặc chủ nghĩa khoa học, bị hạn chế bởi sự can thiệp của chính chúng ta. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta đã hoàn thành một cái gì đó khi chúng ta thay đổi một cái gì đó thành một cái gì đó khác. Đó là một kiểu đóng thế, được gọi là công nghệ. Nó có những hậu quả không mong muốn.
Khoa học gia chân chính giống như nhà hàng hải truyền thống của dân đảo Polynesia (các đảo ở trung tâm và nam Thái Bình Dương, bao gồm các đảo Hawaii, Tonga, Samoa và các đảo thuộc Pháp). Theo kinh nghiệm hàng hải, ông ấy học cách đọc la bàn của mặt trời và mặt trăng, các ngôi sao theo trình tự thời gian theo các tiến trình của chúng, để phân biệt những đợt sóng khi biển động, để nhận biết và bù đắp cho gió và dòng nước, để theo dõi đường đi của các loài cá đặc biệt và các loài chim. Ông ấy sử dụng những thứ này mà không thay đổi chúng.
Con người hiện đại đã phát minh ra một số máy móc kỳ diệu. Nhưng nếu chúng ta sử dụng chúng, chúng ta sẽ đánh mất những gì chúng ta từng biết, trong sự gần gũi của thế giới thụ tạo này. Nếu khoa học là kiến thức thì chúng ta đã từ bỏ nó hàng thế kỷ rồi. Tất cả chúng ta đều đã trở thành những người theo những cái mới.
DAVID WARREN
Sáng 02-07-2023
Nhận xét góp ý