KHINH SUẤT
TRẦM THIÊN THU
Không ai nói thì người ta làm tới
Ỷ chức quyền mà hống hách, ngông nghênh
Pha-ri-sêu có đặc tính giả hình
Nên bị Chúa nguyền rủa là “kẻ khốn”
Họ xao lãng công bình, không yêu mến
Chỉ chú ý nộp thuế về bạc hà
Về vân hương, với rau nọ rau kia
Điều cần thiết thì họ lại khinh suất
Có những điều cần phải làm cho tốt
Mà cũng không được bỏ các điều kia
Pha-ri-sêu nói những lời hay ho
Nhưng họ lại không làm điều họ nói
Nơi công cộng thích được người chào hỏi
Trong hội đường thích ngồi ở ghế đầu
Như mồ mả chứ có tốt gì đâu
Bị người ta giẫm lên mà không biết
Sống như thế thì đúng là khốn thật
Nói động đến thì khó chịu, không ưa
Tự ái cao vì “cái tôi” quá to
Ai nói tới thì hung hăng tức giận
Cả các nhà thông luật cũng hóa khốn
Vì họ chất gánh nặng lên tha nhân
Khiến người ta không chịu nổi phải oằn
Còn chính họ, ngón tay cũng không động
Nói sự thật chứ chẳng ai vu khống
Nhưng Biệt Phái lại kiếm chuyện, làm tàng
Xưa thế nào thì nay vẫn rõ ràng
Cậy quyền thế, người ta vẫn hống hách
Nhận xét góp ý