ĐỪNG SUY DIỄN
TRẦM THIÊN THU
Người gặp nạn đâu phải là người xấu
Người bất hạnh chẳng phải là tội nhân
Kẻ giàu có sống sung sướng an nhàn
Không hẳn họ là người đầy ơn phúc!
Có những người lận đận đời cơ cực
Mơ ước gì cũng chẳng thỏa ước mơ
Phải xuôi ngược giữa sớm nắng chiều mưa
Đâu có phải họ lười hoặc tội lỗi!
Có những người mưu mô và giả dối
Nhưng họ vẫn bình an, sống thảnh thơi
Chiến tranh và tai họa, chết nhiều người
Đâu có phải họ là người ác độc!
Cụ thể là chuyện tháp Si-lô-ác
Mười tám người chết vì bị tháp đè
Ai dám nói họ là người gian tà?
Không phải đâu, đừng có mà suy diễn!
Nhưng có điều thực sự quan trọng lắm
Là nếu không chịu sám hối ăn năn
Thì người ta sẽ chết hết y chang
Không thể tránh, cũng không thể biện hộ
Như người kia có trồng một cây vả
Ba năm rồi mà chẳng có trái nào
Chỉ còn cách là chặt nó cho mau
Để nó không còn làm hại cho đất
Vì thấy tiếc nên người làm vườn đáp:
Xin cứ để nó lại thêm một năm
Tôi vun xới, bón phân và chăm nom
Nếu nó không ra trái thì sẽ chặt
Thiên Chúa vẫn kiên nhẫn và thương xót
Vẫn chờ đợi các tội nhân trở về
Để được Ngài chúc phúc và thứ tha
Ai cố chấp thì không còn cơ hội
Nhận xét góp ý