KỲ NHÂN
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Mc 6:1-6 ≈ Mt 13:53-58; Lc 4:16-30]
Chúa Giê-su trở về nơi quê quán
Các môn đệ của Ngài cũng theo chân
Vào hội đường Ngài giảng ngày sa-bát
Nhiều người nghe và rất đỗi ngạc nhiên
Họ thấy Ngài nói năng lạ lùng quá
Những lời dạy sâu sắc và khôn ngoan
Lạ lùng hơn, Ngài làm được phép lạ
Đâu xa lạ, Ngài cùng xóm cùng làng
Ông ta là một người làm nghề mộc
Là con trai của bà Ma-ri-a
Các anh em của ông ai cũng biết
Là Si-môn, Gia-cô-bê, Giô-xết,…
Chị em ông là bà con lối xóm
Hằng ngày vẫn nhìn thấy mặt, quen tên
Vậy mà sao nay ông giỏi giang lắm
Không lẽ nào ông ta là kỳ nhân?
Biết rõ Ngài nên người ta nghi vấn
Vì nghi vấn mà người ta không tin
Vì không tin nên người ta vấp ngã
Họ vấp ngã là họ tự hại mình
Chúa Giê-su đã xác định với họ:
“Ngôn sứ bị rẻ rúng, coi thường
Bởi những người quen biết, chẳng xa lạ
Là thân nhân, là người cùng quê hương”
Lời Chúa nói xưa nay đều ứng nghiệm
Như người ta thường nói kiểu bình dân
Không úp mở rằng “xa thơm, gần thối”
Ôi, lòng người chật hẹp và nhỏ nhen!
Nhận xét góp ý