NGẮM HOA
TRẦM THIÊN THU
Đóa hoa vô giác, vô hồn
Nhưng hoa có thể biến buồn thành vui
Ngắm hoa sẽ thấy hết xui
Nếu có ngậm ngùi cũng chợt biến tan
Cuộc đời vốn dĩ tân toan
Khóc cười xen lẫn đa đoan kiếp người
Luân phiên mưa nắng song đôi
Đời không oan trái thì đời buồn tênh
Như thuyền luôn phải lênh đênh
Nước dâng sóng vỗ mới thành biển khơi
Giả như đời chỉ vui cười
Sẽ chán ngấy đời chứ chẳng thích đâu
Đời cần có những nỗi đau
Để người tỉnh giấc chiêm bao hoang đàng
Khổ đau quý giá như vàng
Đó là dấu Chúa đang thương xót mình [1]
Mọi điều chẳng phải vô tình
Mà do ý Chúa quyền linh quan phòng
Tai ương là bụi kim cương
Thiên Đường dùng đánh bóng con người mình [2]
Như viên ngọc sáng lung linh
Mài giũa mới thành ngọc quý đấy thôi
[1] “Nếu Thiên Chúa để anh em phải chịu nhiều đau khổ, đó là dấu Ngài đã có những chương trình lớn lao dành cho anh em, và chắc chắn Ngài muốn biến đổi anh em thành một vị thánh.” (Thánh Ignatius Loyola)
[2] “Tai ương là bụi kim cương mà Thiên Đường dùng để đánh bóng châu báu.” (Thomas Carlyle, sử gia và triết gia)♥ ✝ ♥
Nhận xét góp ý