Nắng Chiều
Chiều lại xuống trên dòng sông cô tịch
Nắng ửng vàng cô đọng dáng mơ phai
Lời viễn xứ vang nhập cung nguyệt lạnh
Thoảng mơ màng trôi dạt áng hương xưa
Sông nước buồn đưa nhịp sầu muôn ngả
Giải bóng mờ vun vút đọng chiều sương
Thuyền du khách về chăng miền thương mộng
Gọi hương tình lộng gió cõi trăng mơ
Nhìn gió cuốn bụi mờ chim bay mỏi
Lòng ngại ngùng muôn ý sợ muôn phương .
NĐK 1983
Nhận xét góp ý