Xuân Của Người Già
Ta như đông cũ lạnh lùng ngủ say
Không ngờ hoa cỏ gió lay
Nắng rung sương ngọc mới hay xuân rồi!
Ta ngồi tính tuổi ta thôi
Tóc xanh hoa trắng điểm rồi năm qua
Nhủ đời có gốc mai già
Độ xuân về vẫn đơm hoa đầy cành
Dẫu là bướm mới, lá xanh
Gió mưa cẩn thận: tan tành, xác xơ!
Nhủ mình cứ vẻ khách thơ
Hóa thân người mộng để mơ với đời!
Biết là xuân cũng về trời
Cũng xin mạo muội để lời hoa văn!
Có lời thú tội, ăn năn
Có lời nhắn nhủ dạy răn cõi người
Những xuân, ai khóc ai cười?
Nhớ là chỉ có Chúa Trời mai sau!
Thì xuân có nghĩa chi đâu
Trẻ vui mong lớn, già âu sầu nhiều!
Xưa xuân ai đẹp diễm kiều
Giờ đây khiêm tốn biết điều thời gian.
Thì xin hai chữ “bình an”
Gượng vui với cuộc liên hoan, tiệc đời…
Trà xuân, có khách cũng mời
Tri âm có được mấy người nhớ đâu!
Thì xin những chuỗi kinh cầu
Chờ ngày về cội nguồn đầu sinh ra!
NPH
Nhận xét góp ý