MIỀN KHOAN DUNG
Đích thân Người xuống phố đời
Tìm em lơ lãng giữa nơi bụi bờ
Chẳng kể giấc, chẳng kể giờ
Tuyển em làm thợ vườn nho của Người
Thân em Người đã biết rồi
Vốn là một ả ăn chơi giang hồ
Còn đây đó, cứ xô bồ
Thèm nhàn rỗi, thích ngây ngô lừng khừng
Người ban tặng nỗi vui mừng
Tên em trong sổ tình thương của Người
Vào vườn mấy chục năm xuôi
Chỉ làm một việc yêu Người thiết tha
Vì yêu, tin tưởng thật thà
Rằng Người là Chúa là Cha nhân từ
Luôn ban phúc lộc đầy dư
Cho ai khiêm hạ nghe lời thương yêu
Chẳng kể sớm, chẳng kể chiều
Cứ yêu sẽ được ban nhiều hồng ân
Cúi mình tạ lỗi bao năm
Rong chơi vô ích, lỗi lầm triền miên
Muộn màng vào tận vườn thiêng
Hóa ra chốn ấy là miền khoan dung
Một đồng vô thủy vô chung
Là ơn cao trọng sống cùng Người yêu
ả giang hồ, 18-9-2014
Nhận xét góp ý