EM TỰA CỬA CHIỀU ĐÔNG
M. SAO KHUÊ
em tựa cửa chiều chiều đợi chờ ai
khi mùa đông cuộc đời mình đang đến
cơn gió nhẹ đủ làm em thay biến
như lá vàng thoảng từng chiếc rụng rơi ?
em chờ đợi một người rất xa xôi
đến với em dìu vào nơi hạnh phúc
là một phàm nhân còn vương mùi tục
hay anh hùng từ vương quốc thiên thu ?
rất mênh mông trong cõi nhớ mịt mù
em chẳng biết nỗi nhớ nào chân thực
vẫn tựa cửa những đêm dài thao thức
chờ đợi người hạnh phúc nhất đời em
bao mùa đông bao tiếng lạ bên thềm
nghe ngọt lịm lời dịu êm tình tứ
tưởng người đến vì thương thân cô lữ
hóa ra chừng một khách trọ dừng chân
cõi lòng em xao xuyến đến vô ngần
khi mùa đông xuống dần đêm rất lạnh
có lẽ nào một đời đầy bất hạnh
là cô đơn trống vắng đến muôn niên
vẫn nguyên tuyền niềm khát vọng vô biên
cả trần gian thảy ưu phiền lâm lụy
tìm đâu ra một người yêu thành ý
em khát người ! người chân lý thiên thu
M.Sao Khuê, 25-11-2014
Nhận xét góp ý