NGU SI MÙ QUÁNG
TRẦM THIÊN THU
Mình không thích thì cứ mặc người khác
Việc người ta mắc mớ chi tới mình?
Ấy vậy mà có những kẻ hợm mình
Đó là các kinh sư và Biệt Phái
Vô Nước Trời thì họ không hề khoái
Rồi lại còn ngăn cản người khác vô
Tìm đủ cách để họ vơ vét về
Mặc ai khổ, họ mưu mô cướp hết
Luôn ra vẻ nghiêm trang và đĩnh đạc
Dáng khiêm cung khi cầu nguyện, đọc kinh
Để ý xem có ai đó nhìn mình
Giỏ sách kinh lúc nào cũng có sẵn
Nói chuyện gì cũng thề nghiêm túc lắm
Tỏ ra mình chẳng có ý xấu xa
Nhưng hành động thì lén lút, gian tà
Nên Chúa bảo: “Đồ ngu si mù quáng!”
Chuyện bại lộ thì kêu van, than oán
Rơi nước mắt cá sấu xin xót thương
Khi vơ vét thì hống hách, ngược ngang
Sao không khóc thương những ai đau khổ?
Đời độc ác mà đạo cũng tương tự
Rủ người ta theo đạo rồi làm ngơ
Thậm chí lôi họ xuống Hỏa Ngục kia
Vì làm cớ cho người ta vấp phạm
Xin Chúa ban sức mạnh và can đảm
Để bảo vệ công lý và công bình
Cho chúng con nhìn kỹ và mắt tinh
Chứ không nghe kẻo bị lừa hóa dại
Nhận xét góp ý