CẬN THỊ
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Lc 6:39-42 ≈ Mt 7:3-5]
Mắt mờ khó thấy đường đi
Mù lòa khổ lắm, đời là đêm đen
Chỉ là mù mắt xác thân
Mà còn khổ thế, mù hồn khổ hơn
Kinh sư, Biệt Phái lơn tơn
Mù mà cứ tưởng sáng hơn mọi người
Vội vàng lên mặt ngạo đời
Bởi ngu xuẩn mới coi trời bằng vung
Hồ đồ ăn nói lung tung
Nhà mình đầy rác, ra đường chê dơ
Có mắt mà tệ hơn mù
Giả nhân giả nghĩa, chẳng gì hay đâu
Bởi vì cận thị độ cao
Thấy gần chứ chẳng làm sao xa nhìn
Tưởng là tiến sĩ học khôn
Nào ngờ bằng giả mà còn khoe khoang
Học hành ba chữ bẻ ngang
Mà còn đòi vẽ những đường tiến lên
Kinh sư mấy chữ lem nhem
Vào hùa Biệt Phái tự khen nhau hoài
Mù mà lại dắt đường ai?
Hố kia sa xuống cả hai ngay mà
Chỉ là những đứa học trò
Làm sao có thể dám khoe với thầy?
Có học hết chữ nghĩa hay
Cũng chỉ bằng thầy chứ chẳng thể hơn
Cái xà trong mắt mình còn
Đừng đòi lấy rác trong con mắt người
Gương xưa ai cũng thấy rồi
Trách mình, chớ vội trách ai sai lầm
Nhận xét góp ý