KHÔNG ĐỂ NGƯỜI NHÀ MÌNH CÔ ĐỘC
PM. Cao Huy Hoàng
https://www.youtube.com/watch?v=BMs9VT2-NOM
Lv 13,1-2.44-46; 1Cr 10,31-11,1; Mc 1,40-45.
“Bệnh cùi biến mất và người ấy được sạch”.
Sách Lê-vi viết: “Vậy ai mắc bệnh phong cùi, và tư tế ra lệnh phải ở riêng, thì phải mặc áo rách, để đầu trần, lấy áo che miệng và la to rằng mình mắc bệnh truyền nhiễm và ô uế. Bao lâu người đó còn mắc bệnh phong cùi và ô uế, họ phải ở riêng một mình ngoài trại”. Cho đến thời Chúa Giê-su, người phung cùi vẫn còn bị cách ly. Vì thế, khi nghe tin Chúa Giê-su ngang qua đâu đó, thì người phung cùi kêu van Người chữa lành. Và Người đã chữa lành họ để họ được trở lại hoà nhập với cộng đồng.
Từ câu chuyện người phung cùi, ông Tư nói linh tinh: “Không có căn bệnh nào đau khổ cho bằng bệnh cô độc trong chính căn nhà của mình, trong chính gia đình mình. Người vợ cô độc đến trầm cảm, vì cách ăn nết ở của chồng: không những thiếu quan tâm, thiếu ủi an, thiếu âu yếm, lại còn gia trưởng, vũ phu, đối xử với vợ mình còn tệ hơn người giúp việc. Người chồng cô độc đến nổi chiều nào cũng mượn chén rượu giải sầu sau hè, rồi lăn ra ngủ tuốt, “đôi khi chó phải dọn chè, vợ ra đóng cửa ngăm đe ít lời”. Hỏi ra mới biết, từ khi chồng bệnh, không làm ra đồng nào nữa, phải ngửa tay xin vợ từng đồng, lúc thì cho, lúc thì không, nhục! Đứa con trong nhà cô độc vì lỡ một lần hư thân, mà mấy năm rồi, vết nhơ ấy chưa xoá nổi trong lòng cha mẹ, anh chị em mình! Đúng là “ở trong nhà mình mà như người bệnh cùi phải ở ngoài trại”.
Ước gì các gia đình mặc lấy lòng xót thương của Chúa Giê-su, mà sống với nhau bằng một tình thương chan hoà. Không ai được phép để người nhà mình cô độc! “Thương người như thể thương thân, biết ai tội lỗi/ biết ai đau yếu/ biết ai nghèo khổ có phần thương hơn”, thiết nghĩ, đó là tấm lòng của Chúa Giê-su.
Lạy Chúa, xin cho các gia đình biết dành tất cả ưu ái cho ai già cả, đau yếu, hư thân, tội lỗi…trong nhà mình. Amen.
Nhận xét góp ý