GIẢM BỚT GIẢN HÓA LUẬN
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ TheCatholicThing.org)
▶ Chúa Lên Trời – https://youtu.be/T9f4RJrv6Sg
Chủ nghĩa duy vật không nông cạn như những người trình bày nó đã nói. Xét cho cùng, vật chất kỳ diệu, như chúng ta khám phá gần ranh giới của khoa học, và trong Cuộc Thăng Thiên. Chúng ta được mời gọi suy ngẫm về số phận phi thường của vật chất, được phục sinh và hiện được lên trời cả xác và hồn. Vì đó là cách giải thích khả dĩ duy nhất về sự kiện hoàn tất Mùa Phục Sinh.
Chúng ta có thể chấp nhận hoặc rời bỏ Kitô giáo như những người Tây phương hiện đại đã và đang làm. Thay vì Thăng Thiên, người ta tin vào Sự Giảm Thiểu, trong đó mọi thứ xảy ra đều có lời giải thích vật chất, đơn giản và niềm tin của chúng ta vào sự to lớn không thể bị xáo trộn.
Chúng ta nhận thấy rằng mọi người không lên trời khi chưa được sống lại. Đó là điều mà những người cùng thời với Chúa Kitô đã kết luận, khi những tuyên bố tôn giáo được đưa ra trước sự chứng kiến của họ. Bây giờ chỉ một số ít người tin vào điều đó.
Bây giờ công chúng được cảnh báo không được đi ngược lại “khoa học.” Đối với khoa học – màn hình máy tính, năng lượng mặt trời, cối xay gió – là điều hiển nhiên. Những gì không hiển nhiên thì không là khoa học. Thế giới đã xảy ra và mọi thứ trong đó đều phát triển, ngoại trừ những thứ dường như không phát triển.
Ở nhiều nơi trên thế giới, cuộc đàn áp những người đi ngược lại khoa học – như đa số những người có quyền lực định nghĩa về nó – khiến câu hỏi đơn giản hơn nhiều so với bất kỳ ai phải tự suy nghĩ. Hoặc làm theo khoa học, hoặc cái gì đó khác.
Theo định nghĩa phổ biến, khoa học bảo mọi người đừng chú ý. Nó lấy những thứ có vẻ đáng chú ý và giải thích chúng. Đối với tất cả mọi thứ có thể được giải thích đơn giản. Chúng ta yên tâm rằng mọi thứ đều nhàm chán, với cách đặt câu hỏi và tìm kiếm câu trả lời, chúng ta đang lãng phí thời gian của mình. Tồi tệ hơn, chúng ta cũng đang lãng phí thời gian của những người khác, kể cả các chuyên gia, những người quyết định khoa học là gì. Các khoa học gia là những người quan trọng. Không được lãng phí thời gian của họ.
Thật kỳ lạ, chú ý là một hành động đạo đức (không khoa học). Nó phản ánh phẩm chất đạo đức, và nó thay đổi thế giới, từ sự hào nhoáng mà tôi vẫn phản đối như thường lệ, sang điều thú vị, nghịch lý, đáng kinh ngạc và sâu sắc. Đó là phương tiện để chúng ta khám phá vẻ đẹp – ngay tại đây, giữa thế giới này, nơi mà người ta không mong đợi.
Nhưng chúng ta đang sống trong nền dân chủ thuận não trái, trong đó các quyết định được đưa ra cho tất cả mọi người, giống như trong suốt cuộc khủng hoảng Batflu, trong đó chúng ta phải làm những điều ngu ngốc, như đeo khẩu trang và tiêm vắc-xin chưa được kiểm tra. Các bộ máy quan liêu khổng lồ đã quyết định những điều như vậy và tiếp tục quyết định thay chúng ta, theo nguyên tắc “một kích thước phù hợp với tất cả” – chẳng hạn Big Pharma và các tù nhân trong phòng thí nghiệm.
William James, triết gia nổi tiếng về chủ nghĩa thực dụng, đã gióng lên hồi chuông cảnh báo của người Mỹ chống lại chế độ chuyên chế này, hơn một thế kỷ trước, trong một bức thư gửi cho một trong những người bận rộn hàng đầu của Boston là bà Henry Whitman:
“Đối với tôi, giường của tôi được làm. Tôi chống lại sự to lớn và vĩ đại dưới mọi hình thức của chúng, và chống lại các lực lượng đạo đức phân tử vô hình hoạt động từ cá nhân này sang cá nhân khác, xâm nhập qua các kẽ hở của thế giới… Đơn vị mà bạn đối phó càng to lớn thì cuộc sống hiển thị càng rỗng tuếch, càng tàn bạo, càng dối trá. Vì thế, tôi chống lại tất cả các tổ chức lớn như vậy, trước hết là các tổ chức quốc gia; chống lại tất cả những thành công lớn và kết quả lớn; ủng hộ các lực lượng chân lý vĩnh cửu luôn hoạt động theo cách cá nhân và cách không thành công ngay lập tức.”
Tôi thích công thức này, bởi vì nó gần như hoàn hảo, tính đến cả những thảm họa của Giáo hội Công giáo (trong sự bao la về hành chính của nó). Giáo hội to lớn khao khát trở nên to lớn hơn. Tuy nhiên, Giáo hội chỉ thành công trong việc làm cho mình nhỏ bé hơn, bằng cách tránh xa sự chính thống và sự tử đạo, đồng thời đề cao sự an toàn. Nhưng khi Giáo hội khao khát nhỏ lại thì Giáo hội lớn lên.
Giáo hội mở rộng bằng cách mỗi lúc một linh hồn, ngoại trừ những khoảnh khắc bất thường khi tất cả bộ lạc và quốc gia đột nhiên được cứu chuộc.
Nhưng sự thành công này, hay đúng hơn là sự cứu rỗi, ở dạng hoàn toàn thanh tao: bởi sự hoán cải của các linh hồn khi họ tiếp cận đức tin. Không có bộ máy quan liêu lớn nào khác làm việc theo cách này, hoặc thậm chí có thể cố gắng làm việc mà không có các chiến thuật ép buộc. Khi Giáo hội thử điều này, Giáo hội bắt đầu đánh mất lòng trung thành của các thần dân của mình, những con người tự do. Họ chứng kiến Giáo hội phát triển thành một lực lượng chính trị thế gian, cũng nhàm chán như tất cả các lực lượng chính trị thế gian khác.
Giáo hội sa sút, như Giáo hội đang làm ngày nay, khi Giáo hội thực sự trở thành một bộ máy hành chính quan liêu, và con người bám lấy nó chỉ vì sự nghiệp của họ. Nó trở thành một Giáo hội thực sự không khuyến khích tử đạo (làm chứng), và giống như tất cả các cơ quan chính trị và “duy vật,” nó làm cho sứ mệnh của mình trở nên lành mạnh, thoải mái và thuận tiện. Vì đây là những thứ của thế giới này, không bao giờ đòi hỏi sự thăng tiến trên trời.
Tất cả đều quá rõ ràng. Đức Kitô không dạy chúng ta tắm rửa, hoặc theo dõi carbohydrate. Những người có quan điểm rất khác nhau có thể tự khám phá những thói quen tốt này, và nếu muốn, các bà mẹ có thể khuyên con cái về cách phát triển mà không cần sự hướng dẫn thiêng liêng, hoặc thậm chí là bộ máy quan liêu, mặc dù bộ máy quan liêu khổng lồ được cung cấp.
Chúng ta rửa tay và đánh răng nhờ các bà mẹ, những người đoán điều gì an toàn theo truyền thống và theo những gì họ nghe được trên thế giới. Họ làm được một số điều đúng, một số điều sai, thay đổi trong mọi trường hợp, nhưng nhìn chung thì hầu hết trẻ em đều sống sót. Nhưng các cơ quan y tế công cộng, theo quy tắc bắt buộc, có khả năng duy nhất làm sai mọi thứ và áp đặt nó lên hàng triệu người. Rốt cuộc thì họ cũng to lớn.
Trong khoa học thực tế và cuộc sống thực tế, điều ít được mong đợi nhất lại có khả năng xảy ra cao nhất, vào thời điểm mà mọi người đều mong đợi điều gì đó buồn tẻ. Nói chung, sự thật là nhỏ bé.
Đang lúc các ông còn đăm đăm nhìn lên trời phía Ngài đi, thì bỗng có hai người đàn ông mặc áo trắng đứng bên cạnh và nói: “Hỡi những người Galilê, sao còn đứng nhìn lên trời? Đức Giêsu, Đấng vừa lìa bỏ các ông và được rước lên trời, cũng sẽ ngự đến y như các ông đã thấy Người lên trời.” (Cv 1:10-11)
Nhận xét góp ý