KHỐN ĐỜI
TRẦM THIÊN THU
[Bi khúc Lc 10:13-16 ≈ Mt 11:21-24]
Khốn đời vì chẳng nên người
Bao nhiêu ơn Chúa chẳng coi ra gì
Khốn đời vì chẳng nhân từ
Chúa khuyên mặc Chúa, đời ta mặc mình
Khốn đời vì chẳng hy sinh
Ung dung tự tại, thập hình tránh xa
Kho-ra-din, Bết-xai-đa
Chẳng nghe lời Chúa để mà ăn năn
Bao nhiêu phép lạ Chúa làm
Họ coi là chẳng đáng quan tâm gì
Khốn đời vì tưởng mình to
Giàu sang, quyền chức, chẳng lo mất phần
Giống như Ca-phác-na-um
Tưởng mình thế giá cao lên tới trời
Nào ngờ nhào xuống tả tơi
Xuống nơi âm phủ với loài sa-tan
Khốn đời vì cứ tham lam
Khổ ai cũng mặc, giành phần mình thôi
Khốn đời vì chẳng nên người
Tại mình chứ chẳng có ai hại mình
Nhận xét góp ý