CHÚA KHÔNG PHIỀN
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Lc 11:5-13 ≈ Mt 7:7-11]
Người ta cần nên mới phải nhờ vả
Chứ chẳng ai muốn quấy rầy gì đâu
Phải cầu cạnh, nhờ vả, phiền phức lắm
Chẳng đặng đừng, chẳng còn biết làm sao!
Nửa đêm khuya có người đến gõ cửa
Xin được vay ba chiếc bánh mà thôi
Bởi vì có người bạn bất ngờ ghé
Mà nhà hết đồ ăn, đêm khuya rồi
Người kia từ trong nhà nói dứt khoát:
“Xin anh đừng quấy rầy, cửa đóng rồi
Ngủ cùng giường còn có các cháu nữa
Tôi không thể dậy lấy bánh, anh ơi!”
Dẫu người kia không giúp vì tình bạn
Cũng sẽ giúp những gì anh ta cần
Vì anh ta cứ đứng lì ra đó
Đành phải giúp bởi vì sợ bị phiền
Còn Thiên Chúa không cư xử như vậy
Bởi vì Ngài hằng thương xót, nhân từ
Xin sẽ được, và cứ tìm sẽ thấy
Cứ gõ cửa thì cửa sẽ mở cho
Là người cha, khi con cái xin cá
Thì không thể lấy con rắn mà cho
Nó xin trứng, không thể đưa bò cạp
Bởi như vậy không xứng là mẹ cha
Dẫu phàm nhân vốn là những kẻ xấu
Mà còn biết cho con cái điều lành
Phương chi Cha trên trời, Đấng chí thánh
Ai xin Ngài sẽ được ban Thánh Thần
Nhận xét góp ý