BƯỚC NHẢY SÀNH ĐIỆU
Truyện Ngắn
Tôi và H. hai thằng bạn thân học chung một lớp với nhau từ nhỏ. Thật may mắn, hai đứa cùng đậu chung một trường đại học vào năm đầu. Chúng tôi rời quê lên thành phố, ở chung với nhau 1 phòng trọ. Sau giờ học, thỉnh thoảng chúng tôi ghé vào một tiệm internet để lướt web, nghe nhạc, chat… H. ngồi bên một cô bé mặc áo dài trắng khá dễ thương, nó lén liếc nhìn nick của nàng ta và chat say sưa. Mấy lần H. gặp gỡ cô bé online họ lại nói chuyện và cuối cùng cậu ta thừa nhận đã từng ngồi cạnh bên và lén lấy nick của cô bé. Họ hẹn nhau đi ăn kem tối nay và H. rủ tôi đi cùng vì phía cô bé cũng rủ thêm một cô bạn. Buổi tối khi ngồi ăn kem, hỏi chuyện, mới biết 2 cô bé mới học lớp 10, nhà ở gần đây nhưng không cho chúng tôi thăm nhà với lý do là cha mẹ khó tính lắm. 2 cô bé rủ chúng tôi tối mai đi sàn nhảy với một nhóm bạn nữa. Thằng H. gia đình ở quê nhưng cũng khá giả, lại có xe máy riêng nên vui vẻ, đồng ý ngay. Chúng tôi hẹn nhau giờ giấc, địa điểm tối mai gặp rồi chia tay nhau.
Tối hôm sau, như đã hẹn, có thêm vài cặp nam nữ nữa gặp nhau. Tôi nhìn thấy số người thì đông mà xe thì không đủ. Chắc chắn có người chạy xe nhưng chưa có bằng lái. Một cô bé bấm điện thoại gọi taxi. Chúng tôi người đi xe máy, người đi taxi đến nhà văn hoá thiếu nhi quận I. Lần đầu tiên tôi và H. bước vào hộp cầu thang máy đầy lớ ngớ và tò mò. Sàn nhảy nằm trên lầu 3, người gác cửa vào đòi hỏi giấy CMND. Vài cô cậu không mang theo cũng như chưa có CMND nên nhóm đi không vào hết được, một em trai có vẻ rành đời: “Chuyện nhỏ! Bay sang sàn Cộng Hoà, ở đó người ta dễ hơn nhiều.” Chúng tôi lại gọi taxi và đi tiếp.
H. đi gửi xe ở bãi giữ xe. Tôi nhìn những cô gái thành đô thật cao sang, quý phái trong những chiếc đầm dạ hội. Một cô gái đi qua gần tôi, mới thấy trong cái váy dạ hội và kiểu tóc được sửa soạn đó khiến một cô bé gương mặt còn non nớt thoa kem phấn lên nhìn xa như một thiếu nữ. Vào trong sàn nhảy, tiếng nhạc quá lớn khiến người không quen như tôi thật khó chịu. Sau ít phút, quen dần với tiếng nhạc ồn ào, tôi không ra nhảy vì có biết nhảy nhót gì đâu. Cầm một lon bia Heniken nhấp môi lạnh đắng, tôi nhìn mọi người đang nhảy múa như quên tất cả. Có những tay nhảy sành điệu đang thi thố những bước nhảy đẹp khớp với điệu nhạc và đèn chớp. H. cũng đang nhiệt tình học hỏi những chỉ dẫn của bạn bè mới gặp tối nay. Tôi cảm thấy yên tâm hơn khi nhìn thấy những anh bảo vệ mặc đồng phục, thân hình vạm vỡ đứng rải rác trong sàn nhảy. Tự dưng tôi nhớ đến những cô bạn gái cùng trang lứa với tôi ở quê thật dịu dàng, hiền lành. Tôi nhớ đến những bài thánh ca với giai điệu thật êm ả, nhẹ nhàng nâng tâm hôn tôi cầu nguyện.
Lúc kêu tính tiền, tôi mới biết 1 món uống thấp nhất cũng phải là 50. 000đ. Mấy cậu con trai trong nhóm hùng tiền với nhau và H. cũng móc bóp ra đóng góp, tỏ vẻ như một người từng đi sàn nhảy nhiều lần. Tôi không có nhiều tiền để đóng góp nhưng không thấy ai nói gì. Ra ngoài, tôi thấy có những nhóm khác rủ nhau đi ăn… và có nhóm rủ nhau đi hết đêm.
Trên đường về, H. hỏi tôi: “Cậu thấy vui chứ? Ở quê mình, mấy đứa kia biết quái gì món này.” Tôi chỉ ậm ừ cho qua câu chuyện. Lòng tôi thấy mình không hợp với thế giới xài tiền như nước đó. Tôi thấy nỗi cơ cực của cha mẹ. Thấy những bàn tay đen đủi, gầy còm chìa ra xin từng đồng tiền lẻ. Những lần sau, tôi tìm cớ không đi với H. và nhóm bạn kia. Tôi cũng từng nói với H. bớt chơi bời đi nhưng nó lại gọi tôi là ông cụ non. Trong phòng trọ ngồi học bài, thỉnh thoảng H. lại đứng lên ôn lại những bước nhảy sành điệu.
Đêm hôm nay, tôi đang ngồi học thêm mấy từ vựng tiếng anh, H. đi bộ vào phòng, tôi hỏi: “Xe máy cậu đâu rồi?” Nó im lặng trong giây lát rồi nói cụt ngủn: “Cầm rồi.” Tôi cũng im lặng, ái ngại, nhìn vào mặt H. chờ câu giải thích. Nó nằm phạch xuống giường, miệng kể nể: “Tối nay, chẳng đứa nào mang xe máy cả. Lúc tính tiền như mọi lần, mấy thằng kia đứa nói không có tiền, đứa nói còn ít để trả tiền taxi về. Hôm nay, chúng nó lại kêu bia bọt nhiều… Cuối cùng chúng nó dẫn tớ đi cầm xe máy ở một tiệm cầm đồ gần đấy. Chúng nó nói cầm đồ như vậy là bình thường với dân sành điệu.” Nghe như vậy, tôi mới thấy những bước nhảy sành điệu kia đang nhảy vào con đường nguy hiểm.
Mai Chỉ Thiên
Nhận xét góp ý