TẾT CỦA MẸ
Chiều ba mươi tết
Bên nồi bánh chưng sôi rục rịch
Mẹ nhìn ra vuông cửa trước nhà
Chờ mấy đứa con xa….
Chiều qua…..nắng tắt…
Chưa có đứa về nhà…
Nồi bánh chưng mẹ không thèm châm nước
Thắp ngọn đèn, mẹ nhớ những xuân xa
Tết thứ nhất, là ngày mẹ theo cha
Về làm dâu đâu dễ được về nhà
Nhung nhớ lắm,
ôm vai cha,
mẹ khóc thầm chử hiếu!
Những tết năm sau, có con, mẹ bận bịu
Mẹ quên dần những cái tết đoàn viên
Với cha và con, mẹ hạnh phúc hồn nhiên
Đành bất hiếu!Mồng hai! Về quê ngoại!
Con càng lớn,cánh mẹ càng vươn soải
Lo cho con. Mẹ đánh đổi xuân thì
Nữ gia ngoại tộc! đời mẹ có nghĩa chi!
Bán chữ hiếu mua tình yêu Mẫu Tử
Mẹ hiểu cha!
Là đàn ông: những đứa con thừa tự!
Đem tông giòng cho con có quê hương
Mẹ chỉ là bóng sáng của đêm trường
Chờ cha ,con ,hồi tắt đèn, trở gió!
Mẹ hiểu con! Cánh chim tung trời bạt gió
Xuân không về, mặc kệ bánh chưng sôi
Nhưng lòng con sao khỏi bồi hời
Từ khi gió giao mùa mang hơi ấm
Chiều ba mươi tết
Vắng con! Chiều qua chầm chậm!
Bỏ chái bếp,mẹ tựa cửa ngó xa xôi
Giọt mắt lăn theo từng hạt Mân Côi
Trao nỗi nhớ vào Nguồn ơn Mẫu tử
Lời kinh theo con bay về viễn xứ
Đón giao thừa ngan ngát hương kinh đêm
Tết đoàn viên trong hạnh phúc siêu nhiên
Trong nhiệm ý của vâng lời dâng hiến
Tết của mẹ cứ âm thầm lời nguyện
Là kinh dâng theo từng bước chân đi
Lo cho con bầu sữa ngọt huyền vi
Để đủ sức con chu toàn Thiên ý.
Mẹ hẹn con,một mùa xuân tuyệt mỹ.
Mic. Cao Danh Viện
kính dâng tặng các Bà Cố
Cám ơn Nhà thơ Cao Danh Viện đã nói thay cho những người con đi tu về tình cảm dành cho Cha Mẹ. Vâng, cuộc đời của chúng con hôm nay đang được xây đắp bằng những hi sinh âm thầm của MẸ.
Tối ba mươi là tối buồn vô tả
Với các cha các thầy chẳng về quê
Về sao được khi đa mang trọng trách
Về sao được! Ôi nhung nhớ đoàn viên .
Tối ba mươi sân nhà thờ quạnh quẽ
Tối ba mươi chủng viện chẳng bóng người
Tối ba mươi nhà nhà đều đoàn tụ
Tối ba mươi có người thấm cô đơn !
Tối ba mươi có người thèm bên Mẹ
Tối ba mươi có người nhớ Cha yêu
Tối ba mươi có người trông anh chị
Tối ba mươi bao trống vắng tìm về.
Tối ba mươi đã là bao nhiêu tối?
Kể từ ngày dấn bước tìm yêu thương!
Tối ba mươi đã là bao nhiêu tối?
Đời gió bụi ngại gì những cô đơn .
Xin chân thành cám ơn HT về những vần thơ đầy xúc cảm.
Kể cho HT và các bạn nghe câu chuyện có thật 100% này:
Hồi trước khi M.t chưa đi tu. Tết vô thăm cha xứ. Thầy trên bàn ngài đồ tết người ta biếu bày la liệt. M.t nghĩ: làm Cha sướng thiệt. M.t mới hỏi cha: Tết này Cha ăn tết lớn không? ngài trả lời: ăn gì! chủ yếu là PHỤC VỤ con à. Lúc ấy M.t không tin.
Bây giờ chỉ mới là chủng sinh thôi, M.t đã cảm nghiệm được điều đó rồi. Giáo dân họ biếu bánh, kẹo, hạt dưa, nước ngọt, trong khi các Cha già cả, bị tiểu đường… ăn sao nổi. Mình còn trẻ, còn ngán ngọt, huống chi các ngài lớn tuổi.
Đêm 30, lễ giao thừa xong, mọi người chở nhau đi dạo phố, về nhà ăn tiệc cùng vợ chồng con cái. Bóng Cha già,lặng lẽ về phòng. Hồi trước M.t cũng đón giao thừa ở nhà với gia đình. Bây giờ lễ xong, cũng âm thầm về phòng riêng. Họa may có em giúp lễ nó còn ở lại, nếu không em nó cũng về nhà.
Thế mới nghiệm ra lời cha già nói đúng: ăn Tết là phục vụ.
Bây giờ thì đã hiểu.