MỘT VÀI CUNG ĐÀN PHẬN NGƯỜI
Người gẩy, tôi nghe cung đàn người xa quê
Khi quán nhỏ bên đường, chiều vắng khách
Thân phận người di dân nghe hiu quạnh
Sài Gòn không phải quê mình, sao thấy lạnh tái tê.
Người gẩy, tôi nghe cung đàn người ăn xin
Mắt mù lòa như dây đàn không đủ
Tay người vẫn mân mê, ngân cung trầm than thở
Mắt tôi sáng ngời nhưng chưa chắc vững niềm tin!
Tôi cũng nhờ cung đàn lo kiếm tiền, kiếm gạo
Thả tâm hồn mình vào những cung bậc nhân gian
Sau những cung bậc sa hoa nơi quán bar, nhà hàng
Tôi mong về cùng ca đoàn, trong hy vọng, dệt khúc tình yêu.
NPH
Nhận xét góp ý