Sự Chết Và Phục Sinh
Nếu khi ấy tôi nhìn Chúa tắt thở
Thì cũng như sông suối khô ngành
Thì mơ ước tan tành, hồn đau điếng
Bởi lần tin vào hứa hẹn thiêng liêng.
Tôi thành chơ vơ bên mép đồi dốc nhỏ
Mà vực sâu lòng thăm thẳm không nguôi
Tôi chẳng rên rỉ nhìn Người khô máu đỏ
Nhưng hoang mang, ngờ vực bủa tôi rồi.
Và tôi sẽ chẳng còn tin ai nữa
Tựa xuân xanh bị bội bạc tình đầu
Tôi để mặc cây đời hư hỏng rữa
Sống bây giờ, chẳng ngẫm ngợi ngày sau.
Và tôi sẽ lạnh lùng hay nóng nảy
Nhạo báng trên ngôn ngữ Tin Mừng
Những dấu lạ là quỷ ma hết thảy
Chuyện hoang đường xin quý vị im ngưng.
Nhưng phép lạ xảy ra, ngôi mộ trống
Và hiên ngang của các thánh Tông Đồ
Khắp nẻo đường, làng mạc, thành đô
Loan Tin Mừng, thức niềm tin sống động.
Ôi phục sinh như nắng nồng soi tòa
Đến hồng hoang, hồn công chính xưa xa
Thấm vào dòng Hy Bá lẫn Rôma
Đông sang Tây, ngàn sau Lễ Giao Hòa.
NPH
Nhận xét góp ý