GIỜ HẤP HỐI
Chỉ còn một sợ mong manh
Xác hồn rũ rượi, tái xanh, mảnh gầy
Nát thây, bấy nát gập thây
Thấp thoáng, heo hút, phút giây đợi chờ
Xoảng ! nghe tiếng rớt bất ngờ
Chân co, tay rút, mắt mơ màng nhìn
Xoang xoảng mảnh vỡ muôn nghìn
Ngàn năm ta cố giữ gìn cho ta
Hơi lìa khỏi xác lan xa
Lành lạnh sương khói là tà gió đưa
Làn hơi, vụn nát, ngàn hơi
Vầng dương khuất bóng vào đời phiêu lưu
Bàn tay mười ngón khẳng khiu
Nâng đôi tơ phím tay níu… rụng rời !
Miệng khô, lưỡi bỏng, đâu lời ?
Nấc lên thành tiếng tách rời… vào mây
Tiếng trong, tiếng đục… là đây
Mắt mờ, da bủng, lạnh thây riêng mình…
… Đôi môi thầm thĩ chuỗi kinh
Nhìn cảnh, ta thấy hành trình ta đi
Giờ ta… đã chuẩn… bị gì ?
Để khi vào lúc sinh thì phúc an
Có phải lội suối lên ngàn
Bình an nơi Chúa dâng tràn, người ơi !
Đây là ơn thánh bởi trời
Kẻ khôn, người dại… trước Lời Chúa ban
Người khôn nhận lấy muôn vàn
Hồng ân cứu độ phúc ngàn thiêng linh
Kẻ ngu tích góp cho mình
Của cải trần thế, thỏa tình xác thân
Cuối đời, cái chết đến gần
Đến giờ hấp hối nát thân khổ sầu.
Micae. Nguyễn
Nhận xét góp ý