CÁNH CHUỒN QUÊ HƯƠNG
Chuồn ơi ai bảo Chuồn bay!
Đem về giông bão gió mây kín trời
Lúa mùa Mẹ trải sân phơi
Lom khom nhặt hạt nửa vời ủ ê
Chuồn bay Chuồn rủ mưa về
Để cô thôn nữ chân quê lấm bùn
Tranh nghèo gió thổi tro mun
Lấp xa lấp xấp nước bùn như mương
Bắp khoai để cả lên gường
Củi khô Mẹ cất, tóc hong chẳng cần
Mưa nhiều trắng cánh đồng xanh
Mai này không có cái dành để ăn
Rau khoai, đọt đậu nhai dần
Thầy Me nuốt nghẹn, để phần em thơ
Chuồn ơi chuồn cứ hững hờ
Nhìn người con gái quê chờ lớn lên
Sợi mây buộc xỏa tóc mềm
Vải thô giản dị, nét duyên ngập ngừng
Tinh mơ quảy gánh xuôi bưng
Đêm về giã gạo thơm lừng thôn trăng
Mưa dầm bắp ngại trổ bông
Thêm đàn châu chấu ăn ròng lúa non
Cuối năm bồ đựng chẳng tròn
Đông về khát miếng cơm ngon ấm nồng
Đàn em chân đất, lưng trần
Đạp mưa đội nắng đào lang, mót mì
Thế rồi chuồn cũng bay đi!
Để cô thôn nữ xuân thì sang sông
Mẹ già em dại giữa dòng
Quê nghèo hiu quạnh long đong tháng ngày
Nương dâu tằm cửi lắt lay
Hiên trưa vắng giọng ru say ngọt ngào
Vắng nghiêng nghiêng dáng quai thao
Vắng đôi guốc mộc lao xao đầu thềm
Chiều về trên cánh đồng êm
Có đàn chuồn nhỏ rập rền bên sông
Ngóng nàng thiếu nữ theo chồng
Xa xăm biền biệt sao không lần về?
Mười hai bến nước lê thê…
Dù trong dù đục, bến quê vẫn chờ
Ngoài kia hiu quạnh nương ngô
Trong thôn trống vắng tựa hồ nhớ nhung
Chuồn xuôi theo gió ngàn trùng
Vẫn mong về lại cội nguồn yêu thương
Thuyền nàng ngược bến tha hương
Quên bao kỷ niệm vấn vương đợi chờ
Chuồn ơi! bay nhắn nàng mơ
Đường xưa lối cũ bao giờ…về thăm?
Thanh Hương
Nhận xét góp ý