XIN YÊU THẬT LÒNG
Sau ngày sáng là bóng đêm mù tối
Dưới mặt hồ lóng lánh, bóng rêu rong
Nụ cười ấy có thành thực nỗi lòng?
Ánh mắt ấy ngời sáng, có hồn trong?
Em ngày trước, cùng ta nên giao ước
Một tình yêu vượt qua sông núi, băng rừng
Vào sa mạc, thanh luyện hồn mình cơn khát cháy
Tưởng tình mình yêu mãi, chẳng hề ngưng.
Em giờ đã vô hồn, còn đây xác
Bước bên ta cười nói thiếu vị yêu
Những dối gian, hình thức quá là nhiều
Như gió cát cuốn trời xanh vô vọng.
Tỉnh mộng đi, em ơi rời đam mê nhân thế
Giữ giùm ta giao ước tựa phu thê
Mong hồn em mau trung tín trở về
Ta yêu nhau thành thực, chẳng hề dối gian.
Nguyên Thiên Thạch
Nhận xét góp ý