Mp3: MÙA QUANH NĂM

Lưu trữ tài liệu

Tháng Tám 2024
T2 T3 T4 T5 T6 T7 CN
« Tháng 7    
 1234
567891011
12131415161718
19202122232425
262728293031  

Thống kê

Số lượt người đã ghé thăm web site này tính từ 6/2009:

Hanoi

Trưởng Thành Hơn Từ Những Mất Mát

TRẦM THIÊN THU

Với nhiều người, mất cha hoặc mẹ luôn gây một nỗi buồn khôn tả. Tôi cũng không ngoại lệ, nhưng ngạc nhiên là sau nỗi buồn đó, tôi cảm nhận được sự thay đổi cuộc sống khả dĩ tích cực.

Ngoài 30 tuổi, thậm chí 40 hay 50 tuổi, lứa tuổi đã được coi là chín chắn nhưng đôi khi có thể người ta vẫn cảm thấy mình chưa thực sự trưởng thành (trên 2 phương diện đúng nghĩa: thể lý và tâm lý). Và rồi hoàn toàn bất ngờ, những biến cố xảy ra đã khiến tôi thực sự trưởng thành hơn. Các sự kiện buồn khả dĩ giúp tôi vượt qua rào cản của chính mình.

Cha tôi bệnh nặng và qua đời, hơn 10 năm sau là cái chết của mẹ tôi. Anh Hai, chị Ba và chị Tư của tôi cũng không còn. Tôi thực sự cảm thấy hụt hẫng, lạc lõng, thiếu thốn tình thương, cô đơn và bị chi phối nhiều.

Dần dần tôi cũng lấy lại được cân bằng, thời gian giúp lành vết thương lòng, tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn. Tôi đã có được những nhận thức có chiều sâu và chiều rộng nhiều hơn, nhất là khi nghĩ về “cái chết”.

Thường thì người ta “ngại” khi nói đến cái chết. Cái chết có thể xuất hiện ở bất cứ độ tuổi nào: 90 tuổi như bà ngoại, ngoài 60 như cha, ngoài 80 như mẹ, ngoài 50 như chị Tư, ngoài 30 như chị Ba, thậm chí chỉ mới vài tuổi như anh Hai. Khi nhận thức được điều ấy, ngày tháng qua đi với tôi như tặng phẩm, không thể kiếm tìm, tôi nhận lãnh với cả niềm vui và sự bình an. Qua những cái chết của người thân, tôi đã nhận ra sự hữu hạn của con người: mong manh, yếu đuối, kém cỏi,… Có lẽ sự trưởng thành được bắt đầu từ đó. Tôi bớt dần cô đơn vì những mất mát của mình.

Ai đã mất cha hoặc mẹ mới có thể cảm nhận được thế nào là khoảng trống vắng, sự hụt hẫng. Đó là sự mất mát không thể bù đắp và cũng chính cái chết đó khả dĩ biến đổi cuộc đời mình. Mọi thứ có thể thay đổi từng chút trong con người mình. Không riêng gì tôi mà một số người tôi quen đã cho tôi biết, sau cái chết của mẹ, họ đã có thể “dám” quyết định mau chóng hơn, đã biết tự dựa vào chính mình…

Khi mẹ tôi qua đời, tôi cứ miên man nghĩ lại suốt 45 năm có mẹ. Cách thể hiện yêu thương của bà rất đơn giản nhưng không kém phần sâu sắc. Cuộc đời gian khổ của mẹ đã ảnh hưởng tôi rất nhiều, đó là “sức đẩy” giúp tôi cố gắng vươn lên. Mẹ ít học nên tôi phải cố học. Sức mạnh và sức chiến đấu của mẹ trước những khó khăn đời thường khiến tôi khâm phục. Tôi nhớ lại khi còn sống, mẹ chưa bao giờ giận dữ với tôi, cũng chưa bao giờ tỏ vẻ ngăn cản bước tiến của tôi. Tôi thấy mình như được thừa kế tính nhân hậu và lòng bao dung của mẹ.

Tôi phải không ngừng tập yêu, yêu chính những cái mất mát, như G.K. Chesterton nhận định: “Cách yêu mọi thứ là nhận biết nó có thể mất” (The way to love anything is to realize that it might be lost). Không có gì là của mình, ngay cả những cái tôi đang sở hữu cũng không phải là của tôi, vì những thứ đó có thể mất bất kỳ lúc nào. Sự thật vẫn mãi là sự thật, muốn chối bỏ cũng không thể!

Chúa Giêsu xác định: “Kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó” (Mt 6:21). Kho tàng đó có thể là vật chất hoặc phi vật chất. Và nó có thể là chướng ngại vật khiến lòng người khó hướng thượng!


Ghi lời nhận xét góp ý

Lưu ý: Để dễ dàng trong giao tiếp và khỏi hiểu nhầm từ ngữ, các lời nhận xét góp ý trong trang này xin hãy viết bằng tiếng Việt có dấu. Xin kính báo và chân thành cám ơn.

 

 

 

Nội dung có thể dùng một số định dạng these HTML tags

<a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>

Chọn kiểu gõ tiếng Việt: TELEX VNI VIQR Tắt

*