THÁNG MƯỜI LA VANG
Tháng Mười, trời La vang dìu dịu
Vắng bước chân trẩy hội hành hương
Vắng xôn xao trống đình rước kiệu
Mẹ an bình giữa bốn bể tuyết sương
Con đến Mẹ chiều buông chầm chậm
Hàng cây cao lá úa đổ vàng
Vài giọng chim lẻ đàn gọi bạn
Mẹ hiền hòa giữa điệp trùng không gian
Dưới chân Mẹ, con say sưa ngắm
Không lộng lẫy, không rực hào quang
Nhưng huyền ảo, mượt mà…thăm thẳm
Đẹp ngỡ ngàng ôi! Mẹ La Vang.
Uốn lượn, lung linh những ngọn nến
Con xua tan băng giá quanh mình
Và khêu lên cho bùng lửa mến
Chợt hồn say cất giọng tôn vinh
Đêm chập chùng rơi trong thinh lặng
Thỏ thẻ bên Mẹ chuỗi Mân Côi
Nguyện cầu cho bao người cay đắng
Đang tuyệt vọng kêu cầu, Mẹ ơi!
Gói hành trang về đây trĩu nặng
Lời cầu của bè bạn, người thân
Mẹ, con thổn thức thâu đêm trắng
Chân tình tha thiết cầu bình an
Ngày mai! xa Mẹ về cuộc sống
Lòng nhớ hoài ánh mắt long lanh
Ẩn suối lệ yêu thương cảm động
Chắc Mẹ thương đoàn con cái lữ hành
Con muốn ôm cả khung trời có Mẹ
Sát vào lòng tâm sự ngày đêm
Vì Mẹ hiền bao dung đến thế!
Con một niềm trông cậy vững bền.
Thanh Hương
Nhận xét góp ý