Tình mong manh
Cẩm Sương lộng lẫy và phấn khởi trong đêm trao giải Tiếng hát Truyền hình Toàn quốc. Cẩm Sương được ban giám khảo đánh giá cao trong cuộc thi lần này. Chất giọng khỏe và truyền cảm. Đặc biệt đối với loại nhạc trữ tình mang âm hưởng dân ca. Ban giám khảo còn dành phần thưởng đặc biệt cho tác giả có ca khúc được nhiều thí sinh chọn hát. Tác giả ấy lại chính là tác giả ca khúc mà Cẩm Sương hát: Ru Tình.
Tiếng vỗ tay vang dội như thể muốn vỡ tung hội trường khi Cẩm Sương duyên dáng bước ra sân khấu. Nụ cười tươi không tắt trên môi. Cẩm Sương giơ tay chào khán giả. Tác giả ca khúc được mời trao giải cho thí sinh đạt giải nhất. Có lẽ đây là lần đầu tiên khán giả có dịp biết mặt tác giả.
Sau đêm lãnh giải là những hợp đồng hát cho các sân khấu, thu âm, thu hình,… Nhạc sĩ có trước nhưng chỉ âm thầm và các nốt nhạc vẫn nằm im, Cẩm Sương nổi như cồn với loại nhạc trữ tình mang nét dân ca, đồng thời tác giả cũng vượt lên khỏi những chuỗi ngày buồn tẻ.
Ngoài những giờ đi hát, Cẩm Sương thường đến gặp tác giả để trao đổi thêm về âm nhạc, lấy bài,… Thời gian cứ vô tình trôi qua. Tuổi đời chỉ bằng một nửa, Cẩm Sương coi nhạc sĩ như chú. Cẩm Sương nghĩ rằng một nhạc sĩ lãng mạn như thế ắt phải tuyệt vời sinh động lắm. Lần gặp đầu tiên đã làm Cẩm Sương ngỡ ngàng và “ớn lạnh” vì một người như thế lại có nét rất nghiêm nghị, lạnh lùng. Bây giờ, Cẩm Sương đã bớt sợ vì chú lại rất bình dân. Có lần chú tâm sự:
– Nhờ Sương mà nhạc của chú không còn là bản thảo nữa.
Được khen, Cẩm Sương thẹn đỏ mặt.
– Không có chú, cháu…
– Cháu sao?
Cẩm Sương im lặng. Vừa tròn tuổi mộng mơ nên Cẩm Sương còn hồn nhiên và dễ thương lắm. Ai cũng vậy khi bắt đầu trở thành con gái.
– Chú này! Chú viết một bài Đô thứ nói về tình yêu vừa chớm đi chú.
Nhạc sĩ khẽ gật đầu. Trăng rằm đã sáng tỏ trên cao. Gió lay nhẹ những cành lá chạm nhau xào xạc. Trăng tròn và trong trẻo chiếu thẳng vào hòn non bộ với một nửa dưới mặt hồ nhỏ. Con cá lao lên đớp mặt nước. Trăng vỡ lênh láng loang đầy mặt hồ.
– Sao chú ít nói quá vậy?
– Chú bận suy nghĩ. Vả lại, chú… già rồi. Tới độ tuổi nào đó, người ta… người ta hóa duy tâm.
– Hổng dám già đâu!
Cẩm Sương cuộn tròn bài nhạc trong tay, ngập ngừng:
– Hồi đầu gặp chú, Sương… sợ thấy mồ.
– Có gì mà sợ? Còn bây giờ?
– Bây giờ… sợ ít thôi.
Trăng vẫn sáng và cao hơn một chút. Mặt hồ phẳng lặng. Trăng lại vào nằm im trong hồ. Cẩm Sương chợt nhìn lên.
– Sống một mình có buồn không chú?
– Tùy người.
– Chẳng hạn…
– …như chú?
Cẩm Sương cười. Một khoảng im lặng tỏa lan…
– Sương xin lỗi chú.
– Sao lại xin lỗi? Tình yêu của chú cũng chỉ là bản thảo.
– Sương xin lỗi vì đã làm chú buồn.
– Không. Đừng nghĩ vậy. Người suy tư có dáng vẻ buồn, nhưng không hẳn vậy. Sương hát bài mới đi!
Cẩm Sương khe khẽ hát nhưng giọng vẫn khỏe và rõ: “Ngày ta biết yêu em, dòng thời gian trôi em đềm…”.
o0o
Đến hẹn, trăng lại lên. Hôm nay trăng đẹp hơn mùa trước. Trăng tuyệt vời làm sao! Trăng nằm lõa thể trên cao như thực như ảo.
Cẩm Sương đẩy cổng vào. Con Fox sủa mấy tiếng rồi im bặt khi nhận ra người quen. Cẩm Sương ngồi xuống băng đá. Ánh trăng lọt qua khe lá rơi xuống tóc, trên má và trên thân thể non tơ của cô ca sĩ trẻ.
– Đêm nay cháu đi hát cơ mà?
– Dạ. Nhưng Sương hát sớm rồi.
– Cháu không đi xe đến à?
– Dạ. Sương vừa hát bài “Ngày Ta Yêu Em” của chú đó.
– Hát lại chú nghe đi!
Giọng hát ngọt và êm như… ru ấy, quyện cả vào ánh trăng. Hương Dạ Lý thoảng nhẹ trong không khí tuyệt vời. Giọng Cẩm Sương nhỏ dần và hơi run.
– Giọng Sương có “truyền nhiễm” không?
Cẩm Sương rúc rích cười như để át run.
– Có. “Truyền nhiễm” lắm.
Khó hiểu ghê đi! Không biết sương trời hay Sương, tên một người?
– Ừ. Sương uống cà phê nhé?
– Sương không uống, nhưng để Sương pha cho chú.
Mùi cà phê nóng ngạt ngào lẫn mùi son phấn toát ra từ một cô ca sĩ. Ngoài kia, trăng vẫn vô tình sáng. Một biển sáng thơ mộng. Vạt sáng xuyên qua cửa sổ nằm vắt ngang cây guitare cũ kỹ.
– Chú đàn đi!
– Khuya rồi.
– Sao bữa nay chú buồn vậy?
– Chú vẫn như vậy thôi.
– Không. Hình như…
– Chú sắp phải đi xa.
Nỗi buồn chợt tỏa lan. Không ghìm được mình, Cẩm Sương nắm lấy tay nhạc sĩ, thốt lên:
– Chú!
Nhạc sĩ bỗng nghe lòng mình rạo rực, rồi chợt quay mặt đi.
– Chú… đi đâu?
– Chưa biết.
– Tại sao chú viết bài “Ngày Ta Yêu Em”?
Cẩm Sương thở mạnh.
– Viết vì nghệ thuật.
– Không phải. Chú nói dối. Chú… chú có biết là…
Cẩm Sương nức nở khóc như một đứa trẻ rồi bỏ chạy vào giường. Nhạc sĩ đến gần, vuốt tóc Cẩm Sương. Có lẽ chẳng ai làm khác hơn được.
– Đừng khóc nữa, cô bé dễ thương!
Có lẽ người ta nói đúng: “Tình yêu mạnh hơn sự chết”. Cẩm Sương nắm tay nhạc sĩ chặt hơn.
– Sương không còn là cô bé nữa. Chú có… yêu cháu không?
– Chú thương cháu như một người cháu.
– Không. Chú tàn nhẫn lắm. – Cẩm Sương nức nở hơn.
Nhạc sĩ cũng muốn lấy hết sinh lực để nói rằng: “Chú cũng yêu cháu, nhưng vì giữa chú và cháu có một khoảng cách rộng lắm. Chú… chú…”. Và nói nhiều hơn thế nữa. Chúa ơi! Mùi son phấn đã làm thần kinh chàng như bị tê liệt, và tình yêu nồng nàn của cô gái đã làm ý chí chàng yếu hẳn đi. Con người yếu đuối quá, thảo nào ông Pascal ví như cây sậy!
Tiếng xe ba gác vang lên khô khốc trong đêm vắng. Những nụ hôn nồng ấm, say đắm và kéo dài… Khoảng cách giữa hai người quá mong manh, khoảng cách của cao thượng và tội lỗi. Nụ hôn vẫn kéo dài. Người con gái run nhẹ. Nhạc sĩ bỗng đẩy Cẩm Sương ra.
– Sương đợi chú một lát.
Chàng ra bàn viết. Hơi thở nàn dồn dập rồi nhẹ và đều dần. Chàng nhớ đến Thánh vương Đa-vít, Thánh Maria Mađalêna, Thánh Augustinô,… Tất cả như một bộ phim quay nhanh trong đầu chàng. Tình mong manh nhưng vẫn say đắm, Cẩm Sương thiếp đi trong giấc ngủ say. Chàng vơ dăm cuốn sách và mấy bộ đồ cũ đặt cạnh cây đàn guitar bạc màu. Gia tài chỉ có vậy. Chàng không muốn sống nửa vời, vì chàng vẫn nhớ câu Kinh thánh: “Vì ngươi hâm hẩm chẳng nóng chẳng lạnh, nên Ta sắp mửa ngươi ra khỏi miệng Ta” (Kh 3:16).
Chàng đặt tiền thuê nhà trong ngăn kéo bàn viết. Đến bên giường và hôn nhẹ lên trán Cẩm Sương, chàng đặt lá thư vào tay nàng:
Cẩm Sương mến,
Bao ước mộng đã sụp đổ. Chú chẳng còn gì để cho cháu. Tuy chưa già nhưng cũng không còn trẻ, và rồi chú đã gặp lại tuổi xuân nơi cháu. Cảm ơn cháu. Đời cháu còn trẻ, còn dài, và cháu còn nhiều triển vọng. Tương lai xán lạn đang chờ cháu. Chú cần phải ra đi thật xa, đi xa mãi. Chúc cháu hạnh phúc. Chú mãi yêu thương cháu, chú không phủ nhận điều đó. Nhưng chú không có quyền đi chung đường với cháu. Chú chỉ là kẻ đứng bên lề mà thôi. Chú tự biết mình nên chú không thể làm cháu khổ một cách oan uổng. Một lần nữa, cháu hãy nhớ rằng chú vẫn mãi yêu cháu như cháu đang yêu chú. Chắc cháu sẽ không trách chú tàn nhẫn nữa chứ? Khi nhớ chú, cháu hãy hát bài RU TÌNH nhé!
Chúc cháu mọi điều tốt đẹp. Chào cháu, chú đi đây!
TB. Cháu muốn lấy ca khúc của chú thì email cho chú về: Ns.LangTu@Love.org
Cuộc đời phức tạp. Chuyện đời rắc rối. Nhưng tình yêu lại quá nhiêu khê. Cuộc đời phức tạp. Chuyện đời rắc rối. Nhưng tình yêu lại quá nhiêu khê. Chàng đi như chạy, như những nốt nhạc rải nhanh theo liên sáu, chàng cũng chẳng biết mình chạy trốn Cẩm Sương hay chạy trốn chính mình. Nhưng bất cứ cái gì cũng phải có một điểm dừng riêng và hợp lý…
Chàng nhớ lời Thánh Phêrô: “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời” (Ga 6:68). Nhịp tĩnh và nhịp động. Chàng vừa đi vừa hướng tâm hồn về Chúa và thầm cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin thương xót và tha thứ tội lỗi cho con. Xin tạo cho con trái tim trong sạch và canh tân tâm hồn con. Bước đời con chông chênh, tương lai con vô định, không có Ngài thì con không thể làm được gì. Lạy Chúa Giêsu, con xin tín thác cuộc đời con cho Ngài!”.
TRẦM THIÊN THU
Nhận xét góp ý