AN NHIÊN TRÊN PHỐ LỤA !
Chúa của anh bảo anh đến với em
Chúa không bảo anh ngồi chờ em đến
Đã bao năm anh vẫn hoài lơ đễnh
Chẳng cho em một hẹn, dẫu bất ngờ
Vì anh chê em nghèo khổ xác xơ
Chê bệnh tật, chê giang hồ tội lỗi
Chê chẳng có gì đáp tình anh cho nổi
Đi luống công, chẳng được gói mang về ?
Vì anh ngại đường vạn dặm sơn khê
Ngại gian khó, ngại tư bề bão nổi
Ngại chân măng phải băng rừng, vượt suối
Ngại bỏ mình, mất tên tuổi muôn thu ?
Vì anh sợ bước xuống chốn hư phù
Sợ vướng bụi, sợ vương mùi hôi thối
Sợ đồng bàn người xấu xa tội lỗi
Bị cười chê là mê muội, ngu si
Chúa của anh bảo anh ra và đi
Đi để đến với bao người nghèo khó
Anh vẫn lỳ trong tháp ngà bó xó
Bởi vì anh khồng thể bỏ được anh
Nói rất to rằng anh phải đến thăm
Nhưng nào thấy được một lần anh đến
Anh cứ hẹn rồi bao lần lỗi hẹn
Ghé quán bên đường say khướt rồi quên
Thôi thì em cứ trắng mắt, chong đèn
Còn anh cứ an nhiên trên phố lụa…
ả giang hồ, 06-7-2015
Nhận xét góp ý