VỀ THĂM MẸ
GÃ TUẦN PHIÊN
căn chòi lá trống huơ, trống hoác
lão bà bà tóc bạc, hắt hiu
tay bưng một chén cơm thiu
cái đuôi con cá lăn tiêu vẫy vùng
ngày qua bữa rưng rưng nước mắt
cảnh cuối đời lây lất thân ma
chẳng vì con cháu ở xa
mà vì lòng dạ hóa ra vô tình
đêm gió núi, giật mình khiếp hãi
tưởng thời gian dừng lại như nhiên
ai dè còn nỗi niềm riêng
chưa bày tỏ được, chưa yên phận người
cố gắng lắm, lão ngồi thẳng thớm
để mắt mình bắt đốm trăng non
run run búp chữ héo hon
“con ơi muôn thuở mẹ còn thương yêu”
nét bút chì, đường xiêu đường vẹo
vẽ mối tình trong trẻo trinh nguyên
thầm xin con được bình yên
mẹ thì an phận giữa miền cô hoang
….
đi đâu cũng dễ cũng dàng
mà về thăm mẹ vô vàn khó khăn?
huống chi là một chứng nhân
làm sao con dám đến gần khổ đau?
tìm ai nghèo đói, cơ cầu…
gã tuần phiên, 06-7-2015
Nhận xét góp ý