PHÉP LẠ TRƯỜNG SINH
HỒ GIANG A
Lẽ nào tôi lại để ngoài tai
Những âm thanh của loài hoa chính trực
Khơi dậy trong lòng người một ý thức
Sống là tin điều chân thực ở ngày mai
Lẽ nào tôi lại để ngoài tai
Tiếng vọng ngân của bài ca thương xót
Từ nơi cao sang bước xuống đời bèo bọt
Rót một tình yêu trao trót chẳng nhạt phai
Lẽ nào tôi lại để ngoài tai
Khúc thương ca của anh tài, hảo hớn
Trong bé nhỏ có cái vô cùng to lớn
Trong đau khổ đọa đày có hạnh phúc đắm say
Lẽ nào tôi lại để ngoài tai
Tiếng thất thanh của muôn loài đòi kêu cứu
Hãy đưa chúng tôi về vùng trời vĩnh cửu
Bến bình yên, nơi cực lạc, diệu huyền thay
Lẽ nào tôi lại để ngoài tai
Lời hằng sống rày đã hóa nên nhục thể
Có đói no, biết khóc cười cùng phận người dâu bể
Bẻ đời mình ra nên Thánh Thể nuôi nhân loài
Lẽ nào tôi lại để ngoài tai
Một tiếng sét ái tình dội ngay vào con tim đà hóa đá
Hãy mềm ra đi, xé nát ra đi, và cho đi tất cả
Để lúc không còn gì, sẽ làm nên phép lạ: trường sinh
Cho nhân gian, cho cả chính mình
ả giang hồ, 27-5-2016
Nhận xét góp ý