TRÊN DẶM HÀNH HƯƠNG
GÃ TUẦN PHIÊN
Những vấn vương dọc đường đầy gió bụi
Nặng lòng con, làm chùn bước, lao đao
Còn rất xa thiêng thánh, xa thanh cao
Mãi cùng thấp dưới vực hào hư huyễnCứ tiếc nuối, cứ bùi ngùi, lưu luyến
Chút mong manh, giây thoáng biến, thoáng bay
Biết lối kia đưa xuống ngõ đọa đày
Mà cắm cúi, loay xoay không ra nổiNhư vô tình, bóng chiều rơi rất vội
Con vẫn còn trong vũng tội xa hoa
Sẽ về đâu khi mắt đã mù lòa
Mà tay vẫn chưa buông loài phàm tụcĐuối lắm rồi, tự con không đủ sức
Tách mình ra khỏi vòng quấn phù vân
Nguyện Chúa ban lòng mến của Thánh Thần
Nên dũng lực đưa con về chính lộCuộc hành hương về bến quê cứu độ
Một mình con, là không thể Chúa ơi
Khi yêu thương chừng đã thiu nguội rồi
Chỉ còn lại nấm mồ chôn ích kỷXin mở lòng con với muôn thành ý
Trải tình yêu trên thiên lý dặm trường
Mỗi phút đời ngắn lại cuộc hành hương
Con về đến bến muôn trùng hạnh phúcGã Tuần Phiên, 06-8-2016
Nhận xét góp ý